Chị Nguyễn Thị Tố Hoa (SN 1973, trú tại Cầu Bươu, huyện Thanh Trì, Hà Nội) đã làm việc trong ngành môi trường suốt 24 năm qua. Năm 2018 chị phát hiện mình bị ung thư tuyến giáp. Tạm gác lại công việc, chị đi mổ, xạ trị. Ấy vậy mà vừa khoẻ lại, chị đã quay trở lại với công việc quét rác.
“Ở nhà buồn chân buồn tay, đi làm còn gặp anh chị em nói chuyện cũng đỡ buồn. Hơn nữa, không đi làm thì không có thu nhập, không có tiền mua thuốc men. Tôi vẫn đang phải uống thuốc để điều trị”, chị Hoa chia sẻ.
Hay chị Hoàng Cẩm Vân (SN 1985) và Nguyễn Thị Hoài (SN 1987) bị ung thư vú, đều phải cắt bỏ một bên. Vừa đi làm nhưng vẫn phải uống thuốc, chị Vân chia sẻ: “Nhiều khi đi làm về, thở vẫn ra mùi kháng sinh”.
Anh Phạm Quang Thanh (SN 1968, quê quán Nam Định) trước đây làm nghề cửu vạn nhưng số phận đưa đẩy anh đến với nghề quét rác. Thế nhưng với thân hình không phải quá to cao thì những xe rác đầy ắp như một thử thách cực độ với anh.
“Nhiều lần, tôi đẩy xe rác nặng quá, mồm hộc cả ra máu tươi. Sợ quá, tôi đi khám thì bác sĩ bảo bị giãn phế quản nên không được làm quá sức”, anh Thanh nói.
Tiếp lời, chị Thanh tổ trưởng thở dài: “Mọi người vẫn khám sức khoẻ định kỳ thường xuyên nhưng chẳng ai phát hiện ra ung thư. Đến khi phát bệnh rồi thì lo chữa trị. Cũng chẳng hiểu lý do vì sao tổ của tôi lại có nhiều người mắc ung thư thế. Cùng một công việc mà rất nhiều người, nhiều tổ có ai bị đâu. Đúng là cái số”.
Công việc vất vả và nhiều rủi ro là thế, nhưng đồng lương của các công nhân vệ sinh môi trường chẳng đáng là bao. Chị Thanh chia sẻ, lương trung bình cộng cả phụ cấp độc hại thì mỗi công nhân của tổ chị dao động 6-7 triệu đồng/tháng.
0 nhận xét:
Post a Comment